Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Trong khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc.
Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Thế là chúng tôi đã có được một vài phút giây thư thả trong không khí u buồn căng thẳng. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới!
Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời:
Ở buổi tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị. Thậm chí ngay cả vợ của Sullivan cũng liên tục đưa tay lên dụi mắt. Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ.
Nhưng trong lúc niềm hy vọng của tôi ngày càng mong manh thì thật ngạc nhiên, Apple Tree bỗng tăng tốc. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của Jack Kent Cooke, một trong những tỉ phú Mỹ, hy vọng bạn sẽ học hỏi được một vài điều lý thú trong bí quyết làm giàu của ông. Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên:
Bạn đang dự một bữa tiệc, hôm nay là ngày đầu tiên bạn đi làm, bạn đang nói chuyện với người hàng xóm mới… Có hàng trăm tình huống giao tiếp khác nhau, và cũng có hàng trăm cách để khởi đầu câu chuyện. Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì?
Một hội nghị bổ ích do tập đoàn Newbridge Networks bảo trợ, thu hút được nhiều nhà tiên phong trong lĩnh vực này tham dự. À, tôi nghĩ rằng ngành bóng chày đã có nhiều tiến triển trong khía cạnh trợ giúp các cầu thủ… Hiện nay tôi chưa phải đến tuổi về vườn để lãnh lương hưu. Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?.
À, tôi nghĩ rằng ngành bóng chày đã có nhiều tiến triển trong khía cạnh trợ giúp các cầu thủ… Hiện nay tôi chưa phải đến tuổi về vườn để lãnh lương hưu. Sinatra nói, Không, dĩ nhiên là không rồi. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn.
Nhiều người bảo rằng tôi có một chất giọng tốt và rất lý tưởng với nghề phát ngôn viên. Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày. Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến.
Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Bà bận rộn suốt ngày ở xưởng làm nên phải thuê một người bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc cho anh em tôi và dọn dẹp căn hộ nhỏ ở phố Bensonhurst (Brooklyn).