Bím Gái

Cậu nam sinh chưa đụng chạm gái bao giờ và 3 cô bạn yêu nghiệt học cùng lớp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Đi đâu cũng vất vả. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.

    Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.

    Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.

    Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.

    Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.

    Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Rất nhiều người quen đến thăm.

    Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.

    Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.

    Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. - Tôi rất mừng vì điều ấy.

    Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Cũng có thể họ không tìm thấy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap