Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Tôi bảo: Chào chú. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Tôi yêu và thương bác tôi. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Thôi nhé, cất ngay đi. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Tôi cũng tưởng mình đùa.