Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Một con lươn thì chính xác hơn.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Chắc hôm nay có việc gì. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Vậy mà tôi đang viết. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Nhưng bác ta không tin.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Tôi kém nhất khoản này. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Và thế là đời sống lãng phí.