Rồi, tôi phải tập chứ. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Lại đánh một canh bạc nữa.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Bác ta không tin đâu. Đời sống cần những đột biến. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Sợ không trả được? Không phải. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Theo một cách của riêng em. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.