Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa". Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông. Nó là kết tinh những lịch duyệt của cả nhân loại, cha truyền con nối biết bao nhiêu đời.
Tôi không kể chuyện ông "X", ông "Y" nào, hoặc "một người quen ở Ohio" cho bạn nghe đâu. Vì những người thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất". Lẽ cố nhiên, chồng bà chẳng phải là người hoàn toàn.
Chúng tôi bèn thả ba trái thuỷ lôi về phía chiếc tàu hộ tống, nhưng chắc đã có bộ phận nào hư trong máy móc của những thuỷ lôi ấy nên đều không trúng. Muốn cho tinh thần khỏi mệt nhọc, phải làm sao? Xả hơi! Xả hơi! Xả hơi! Phải học cách xả hơi ngay trong khi làm việc. Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn.
Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy? Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Đọc mỗi chương để biết đại ý.
Hai năng lực vô giá đó là: thứ nhất, biết suy nghĩ; thứ nhì, biết thấy việc nào quan trọng thì làm trước. Trong lúc bổ sung, tôi cũng sửa lại các từ trong bản Vvn như sanh, đường sí, diễn giả, (cây) đờn. Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó.
Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa. Tôi nhịn cho tới bữa kia một đứa nhỏ hốt bãi phân gà trong sân trường và ném vào mặt tôi.
Hai ba đêm đầu tôi không hề chợp mắt được một chút. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. Đoạn chị nói với chúng tôi: "Anh ấy luôn luôn vụng về như không tập cắt thịt bao giờ".
Thế rồi ông thâu hoạch được những kết quả kỳ lạ! Trong 18 năm qua, kể từ ngày lớp học khai trương, hàng ngàn bệnh nhân chỉ theo học mà khỏi bệnh. Ví dụ muốn cho mắt nghỉ thì bạn đọc hết chương này, rồi ngả lưng, nhắm mắt và nói thầm với cặp mắt: "Nghỉ đi, nghỉ đi". Ông viết: "Khi mê man vào công việc cần phải làm, ta thấy yên ổn dễ chịu, bình tĩnh hoàn toàn trong tâm khảm và khoan khoái dịu được thần kinh".
Đó, tôi chỉ làm được có vậy thôi". 000 lần giá tiền cuốn sách nữa. Cứ theo đà đó, tim bạn làm một công việc kinh khủng như vậy trong năm, sáu, chín mươi năm cũng có khi.
Trước khi thắng được nó, tôi sống 11 năm trong cảnh địa ngục mà tôi tự giam vào. Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Mười phần chắc chìm hết năm.