Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.
Một số người trong số họ cũng biết. Để tránh những hận thù. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Rồi ông lại bảo: Thôi. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Sao lại xé sách hở con. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Chuông điện thoại reo. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.