Hắn phải lừa phỉnh mình. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Đừng sa sầm mặt như thế. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.