Và họ cũng sẽ khổ lây. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Nhu cầu của bạn không cao.
Mua để đến những giờ bỏ học. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Tự do hay không là ở mình. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Cũng thành thói quen rồi. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Cũng có thể họ không tìm thấy. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Nó cùng tham gia giải với bạn. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.