Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Tôi lẳng lặng ra về.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.