Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Rồi lại đây ngủ bên em.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Tôi chốt trong, không thưa.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.