Điều quan trọng nhất là luôn nhận thấy luật nhân quả, nghĩa là thấy sự phát triển liên tiếp trong vũ trụ, nói một cách khác, là thấy luật biến hóa. Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết. Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.
Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được.
vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả. Nó ngắn quá đi thôi. Tuy vậy, y không đến nỗi bị dày vò như kẻ muốn tới thành La Mecque mà không bao giờ bước chân ra khỏi nhà mình.
Tôi lại làm cho bạn chú ý tới chân lý chói lọi này, là không bao giờ bạn có "nhiều thì giờ hơn" đâu, vì lẽ lúc nào bạn cũng đã có tất cả số thì giờ mà bạn có. Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).
Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại. Vậy lúc đầu, xin bạn đừng làm nhiều quá.
Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Nếu bạn coi thơ là một thể loại khó hiểu thì bạn hãy đọc cuốn tùy bút danh tiếng của Hazlitt về bản chất chung của các loại thơ.
Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn. Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết. Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu.
Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay. Tiêu phí thì giờ hoặc làm một việc lăng nhăng thì dễ lắm; muốn làm cái gì khác thì phải thay đổi tập quán. Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.
Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi. Nếu chúng thực tâm tin rằng cướp bóc là một hành vi thiện chí thì những năm khổ sai đối với chúng sẽ là những năm đầy hạnh phúc, tất cả những người tuẫn tiết đều sung sướng vì hành động hợp với nguyên tắc.
Nhiều người tối nào cũng ngồi rồi vì họ nghĩ rằng nếu không ngồi rồi thì chỉ có cách là học văn chương, mà chẳng may họ lại không thích văn chương. Tôi muốn nói là chúng ta không suy nghĩ về những cái thực quan trọng, về vấn đề hạnh phúc của ta, về con đường chúng ta đương đi, về những cái mà đời cho ta, về vai trò của lý trí trong hành động của ta, về mối quan hệ giữa nguyên tắc và hành vi của ta. Mà thiếu năng lực ấy - nghĩa là thiếu năng lực ra lệnh cho óc làm việc rồi bắt nó tuân lệnh - thì sống không ra sống.