Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Thà tát mình còn hơn. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Để sống cho xong đời.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).