Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Bác ta không tin đâu.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Còn lười và nhát, thì chịu. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.