Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Mọi người còn lo cho bác nữa. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.