000 giờ luyện tập mà tác giả cuốn sách đưa ra. Điều mà bà Brindle không làm − một chuyện vốn thường tình với các bà mẹ ở tầng lớp trung lưu, − là coi sở thích hát hò của con gái như một dấu hiệu để tìm kiếm những cách thức khác giúp em phát triển thú vui ấy trở thành tài năng thực sự. Các buổi chuyện trò ấy nói về những thành tựu tiên tiến nhất trong lĩnh vực điện tử còn Jobs thì thể hiện một kiểu vốn là đặc điểm khác biệt trong tính cách của mình, bám riết lấy các kỹ sư Hewlett-Packard và moi móc thông tin từ họ.
Anh phải tự xoay xỏa một mình. Có điều gì đặc biệt ở Hamburg chứ? Đó có phải là nơi trả công hậu hĩ? Không hề. Ông chật vật và loạng choạng cố tiến lên.
Lên mười hai tuổi, cậu bắt đầu trao đổi thư từ với các nhà địa chất học địa phương về các hệ đá mà cậu nhìn thấy ở Central Park, và cậu gây ấn tượng mạnh tới mức họ mời cậu đến diễn thuyết tại Câu lạc bộ Khoáng vật học New York. Ông lầm bầm khi trò chuyện, và khi ông bước xuống khu sảnh của Skadden, Arps, những cuộc đối thoại chỉ còn là lào phào im lặng. Khi Langan kể tôi nghe câu chuyện cuộc đời anh, tôi không thể tránh khỏi việc nghĩ về cuộc đời của Robert Oppenheimer , nhà vật lý trứ danh đi đầu trong nỗ lực của nước Mỹ nhằm phát triển bom hạt nhân thời kì Thế chiến thứ hai.
Chúng ta quá kính sợ người thành công và lại quá thô bạo với những ai sẩy bước. Kiếm được việc làm với một giáo sư khoa học máy tính nên cậu có thể lập trình suốt mùa hè. Giúp cả căn nhà không bị đổ ụp.
Ông ta vẫn thường như thế. Trong đợt nghỉ ngơi ngắn ngủi đánh dấu bởi mùa khô, từ tháng Mười Một tới tháng Hai, bạn bận rộn xoay xỏa với những việc lặt vặt. Lareau viết về một bậc phụ huynh có thu nhập thấp:
Bà có một chiếc máy khâu cũ kỹ mà họ mua hồi mới đến nước Mỹ. Tôi nhận ra rằng chúng ta thường vẫn cảnh giác với việc đưa ra những khái quát hóa rộng rãi như thế về những nhóm văn hóa khác nhau − và với nguyên do hợp lý. Nhưng anh ta không nói gì.
Đường lại là một sản phẩm phức hợp nông-công nghiệp. Có thời gian, họ sống ở thị trấn Virginia, bang Nevada. Trong suy nghĩ của viên hoa tiêu, anh ta đã nói rất nhiều.
Càng xem xét, Barnsley càng tin chắc rằng những gì ông thấy không phải là thứ trùng hợp ngẫu nhiên, mà là một quy luật bất biến của môn khúc côn cầu Canada: trong bất cứ nhóm cầu thủ khúc côn cầu ưu tú nào − xuất sắc nhất trong những người xuất sắc − có đến 40% tuyển thủ ra đời trong khoảng từ tháng Giêng đến tháng Ba, 30% trong khoảng tháng Tư đến tháng Sáu, và 10% trong khoảng tháng Mười đến tháng Mười Hai. Cách đó mấy khối nhà ở phía trên là Grand Concourse, đường phố lớn chính yếu của khu. Đủ giỏi và không đủ giỏi.
Luật sư thành viên đầu tiên của hãng là Herbert Wachtell. Anh chưa từng làm việc gì với máy tính ở trường cấp ba. Nhưng ông thấy ngay rằng điều đó không có căn cứ.
Tôi dùng một cần điều khiển. Thuật ngữ được các nhà ngôn ngữ học sử dụng để miêu tả cách mà Klotz thực hiện trong thời khắc đó là lối nói giảm nhẹ, ám chỉ đến bất cứ nỗ lực nào nhằm giảm nhẹ hoặc bọc đường cho ý thực sự được nói tới. Ông có một góc làm việc trên tầng chóp của tòa nhà Condé Nast ở Manhattan.