Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Đến lượt máy treo ngược người. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Tiếc là tôi không phải quí khách.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.