Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Tay tiếp tục thả giấy vào. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Bác không rõ cháu đi đâu. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.