Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Họ ngắm nhau hồi lâu. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Đúng là thân làm tội đời! Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Bố xuống đường đi bộ về trước. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.