Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Cũng như với cuộc đời này. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.