Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Liên miên liên miên đục vào óc. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.