Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp.
Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn. Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.
Ông kiếm ăn được, nhờ có mỗi một đức tính là quyết làm cho công việc hoá ra có hứng thú. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác. Carrier lo lắng về cái máy lọc hơi của ông tại Crystal City, thì có một anh chàng Broken Bow nghĩ đến việc di chúc.
Tôi trố mắt ngạc nhiên và đột nhiên tôi nhận thấy tôi còn hạnh phúc hơn biết bao người, tôi tự nhiên thấy ngượng vì đã yếu hèn. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ. Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.
Ngày nay, danh của trường này lan truyền khắp trong nước, và những việc tôi kể đã xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn của trận thế giới chiến tranh thứ nhất. Điều này chí lý lắm. Lúc sinh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta.
Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm". Berlin khi đó thầm yêu tài năng của Gershwin, cậy Gershwin làm nhạc ký cho mình với số lương gấp ba lương cũ. Đồng thời, hội Hồng thập tự kêu điện thoại hỏi từng nhà xem ai có phòng dư và thuận cho những người gia cư bị tàn phá đó tới ở đậu.
Ông sung sướng như vậy chỉ nhờ biết theo đúng châm ngôn của ông Hoàng xứ Galles: "Tôi phụng sự". Vậy để tôi xin kể lời khuyên của hai người theo thuyết vô thần. Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi.
Tôi than thân trách phận của vì tôi đã sống nhiều năm đầy hạnh phúc với nhà tôi, rồi thình lình nhà tôi mất. Thưa với bà: "Thưa cô, dượng làm mất mặt cô như vậy, quả là dượng có lỗi; nhưng thành tâm xét, đã gần nửa thế kỷ mà cô vẫn càu nhàu về chuyện đó hoài, thì cô còn vô lý hơn dượng lắm nữa". Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.
Một bữa kia, tôi sắm sửa đi chơi, bỗng tôi chết ngất. Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ. Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony.
Người nào tạo lập một hãng lớn mà không học cách tổ chức, uỷ bớt quyền, để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát thì khoảng 50, 60 tuổi sẽ mắc bệnh đau tim và phải nghỉ việc luôn. Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ.