Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Từng trang, từng trang…
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Cớ gì mà không dám nói. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Cớ gì mà không dám nói. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Cái bút này vỏ kín như bưng. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Về danh tiếng và giá trị.