Lấy ví dụ ,nếu ta là người kéo xe -liệu ta kiếm được bao nhiêu và đi được bao xa trong cuộc đời mình?(Một người kéo xe là một người kiếm sống bằng cách kéo hoặc đạp một chiếc xe 3 bánh để chở người ta từ nơi này đến nơi khác). Để phản đối sự bất công mà ông phải chịu đựng, ông thực hiện cuộc tuyệt thực suýt nữa giết chết ông – việc này buộc tổng thống lúc bấy giờ là Marcos phải phóng thích ông, cho ông sang Mỹ để chữa trị và phẫu thuật với điều kiện là ông không được nói về đất nước và không trở về Philippines nữa. Người Trung Quốc xưa gọi đó là “bát phong” .
Vậy liệu sự thất bại có giá trị hay chẳng có ý nghĩa gì cả? Nếu thật sự là thế, tại sao nó lại hiện diện trong cuộc đời của tất cả những vĩ nhân, mà qua sách vở tôi đã may mắn biết đến tại sao càng chịu nhiều thất bại, họ lại càng trở nên vĩ đại hơn? Nếu bạn có thể phat huy hết tiềm năng sâu xa nhất trong công việc hiện giờ bạn đang làm, bằng mọi giá hãy cứ tiếp tục công việc đó. Ông lau dọn kho và các gạt tàn thuốc, xắp xếp mọi thứ ngăn nắp trước khi một ngày làm việc mới bắt đầu.
Nói cách khác, những người chưa từng thất bại sẽ không biết đến sự giàu sang thật sự. Tóm lại, tôi muốn nói những người chỉ muốn thành công mà không được chuẩn bị trước để chịu thất bại trên thực tế chỉ đạt đến những thành công nhất định. Sinh ra trong 1 gia đình bình dân ở một ngôi làng nhỏ ,Karunanidhi đã quyết định trở thành lãnh tụ của người Tamil Nadu ,Ấn Độ ,bất chấp việc phải đương đầu với rất nhiều thử thách .
Tất cả hàng hóa đềubị ngập trong bùn nhão… chúng tôi lại trở về với con số 0. Vào năm 1953,ông và Tenzing Norgay,người dẫn đường sống ở vùng giáp ranh biên giới Nepal và Tây Tạng ,đã là những người đầu tiên đặt chân lên điểm cao nhất -8847,73m của đỉnh Everest. Một số chính phủ đi đến quyết định trợ cấp cho những người không có việc làm.
2/ Richard Whiny, chủ tịch sở giao dịch chứng khoán New York (New York Stock Exchange) đã bị gửi đến nhà lao Sing Sing. Bị đánh bại khi tranh ghê ở thượng nghị viện năm 1855. Ônh hoàn toàn mù chữ.
Thất bại khi tranh ghế ở thượng nghị viện năm 1958. “Việc cho đòi hỏi ta phải co tấm lòng thực sự vì tất cả những gì bạn có thể thấy trước tiên chính là mình đang hy sinh. Vào năm 1974,Junko Tabei đã trở thành người phụ nữ đầu tiên leo đến đỉnh Everest.
Điều này rất đúng,thế mà nhiều người trong chúng ta không nhận thấy. Cuộc sống dường như trở nên vô nghĩa và tôi muốn tự sát cho rồi. Và còn một con số không đáng kể là khoảng 1% dưới tuổi 40.
Mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai người anh trai của bà được gửi sang Ấn Độ, còn bà và người em được gửi đến một trường dòng nội trú miễn phí. Khi nhìn nó cháy một cách bất lực, nhìn thiết bị quý tan thành tro bụi, ông gọi Charles, con trai ông đến và nói: “Đến đây nào Charles! Con sẽ chẳng bao giờ thấy dược cái gì giống như thế này lần nữa đâu!”. Mỗi hành động của chúng ta đều là một nhân và phản ứng tương đương hoặc trái ngược là một quả.
Buổi hội thảo ấy tên: “Dám trở nên vĩ đại”. Một cô nàng xinh đẹp,một anh chàng bảnh trai mà bạn từng nghĩ mình sẽ yêu mãi mãi ,giờ đây là một mụ già xấu xí hoặc một ông lão thất bại,hốc hác,phờ phạc. Lúc 22 tuổi, anh vừa học vừa làm thêm.
Hội sinh viên Đại học Malaya mới là chỗ xứng với tôi. “…có một số bằng chứng cho thấy người nào ít gặp may mắn lúc khởi đầu sẽ có cơi hội thành công hơn những người ngay từ đầu đã nhận được mọi thứ. Chúng ta đánh giá cao “sự thành công” và đánh giá thấp, thậm chí không thèm nhìn nhận “sự thất bại”.