Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng. Mới đây, một độc giả, bác sĩ, bảo từ hồi đi học, đọc xong chương đó, thì đổi chữ kí, không kí tên thật nữa mà kí là "Today" (Hôm nay).
Ngoài ra, tôi thường được mời đến dự những bữa tiệc kéo dài đến khuya, hoặc khiêu vũ hay cưỡi ngựa dạo dưới ánh trăng. Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô. Đó là một hoạ sĩ trẻ tuổi.
Ngày tháng qua, Tôi gắng sức gắp hai, gắp bốn, mà kiếm chẳng đủ xài. Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Vừa lúc khách khứa tới thì nhà thôi thấy có ba chiếc khăn ăn không cùng một thứ với nắp bàn.
Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4. Thiệt lạ lùng! Gặp một hoàn cảnh nào, nếu đã phải nhận nó, thì ta nhận một cách dễ dàng, mau mắn; chúng ta tự thay đổi tánh tình để thích hợp với hoàn cảnh ấy rồi quên hẳn nó đi. Tại sao lại cần thiết thế?
Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng. Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù". Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội.
Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình. Chân lành rồi, bà đi vòng khắp thế giới, làm cho công chúng say mê thêm bảy năm nữa. Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm.
Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Ông làm thế nào để sống lâu như vậy? Trước hết, cố nhiên là ông thừa hưởng của tổ tiên sự trường thọ cũng như những người khác thừa hưởng một đặc điểm về thể chất của ông cha. Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác.
Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại". Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".
000 Mỹ kim một năm, chín phần thì kiếm được đủ sống một cách chật vật, còn chín chục phần thì thất bại hoàn toàn sau 12 tháng. Vậy mà có cái gì không xuôi. Nếu chiến tranh không kết liễu ngay lúc đó thì chắc là tôi nguy rồi.
Kẻ ngu nổi doá liền dễ bị chỉ trích một chút, nhưng người khôn sẵn sàng nghe những lời chỉ trích, trách cứ, để học thêm. Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa". Tôi không thấy đời có mục đích, nên không tụng niệm nữa, và theo thuyết bất khả tri [24].