Bansir mỉm cười nói với bạn: Số tiền thu được sẽ phân chia đúng theo tỷ lệ mà mỗi người góp vốn. Vì vậy, chị tôi bảo tôi cho chồng chị ấy vay số vàng này để buôn bán.
Ông Arad Gula rất vui sướng khi nghe lời khuyến khích của ông và nói rằng ông ấy cảm thấy xấu hổ về sự hèn kém trong những lời nói vừa rồi của mình. Họ sẽ tưởng là bạn bị ốm và không bắt bạn làm việc nữa. Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được.
Suy đi tính lại, con chỉ còn cách bán đổ bán tháo phần còn lại cho một người Do Thái để kiếm được đồng nào hay đồng ấy. - Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. - Có nhiều người vay tiền làm được như thế không, anh Mathon? – Rodan hỏi lại.
Ông cảm thấy thật xót xa nên chìa cho anh ta một cái bánh. – Bà Sira tâm sự - Gia đình cha mẹ ruột tôi rất giàu có, nên cho tôi một số vốn khá lớn. - Bởi vì chỉ có rất ít người biết cách làm như thế nào để trở nên giàu có.
Quả thật, ông Nana-naid rất vui khi thấy ông có thiện chí học hỏi. Người bạn thương gia của chúng ta đã có dịp may hiếm có nhưng lại không biết cách nắm lấy nó và tất nhiên là bỏ lỡ một cơ hội có thể đem lại sự giàu có cho anh ấy. Cuộc sống ở thành Babylon vốn là như thế - luôn có sự xen lẫn giữa cái nguy nga và cái tồi tàn; giữa sự giàu a hoa và sự nghèo khổ, khốn cùng.
Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy. – Trong một ngày, nếu anh cày được một công đất, thì anh là một nô lệ làm được việc, và bất cứ ông chủ nào cũng sẽ nhận biết điều đó. Tôi gượng đứng dậy, mặc cho hai chân chỉ muốn khuỵu xuống.
Bà ấy chỉ tôi tới chỗ người cho vay tiền và nhờ ông ta đưa tôi đến nhà người chủ đang sở hữu cậu. - Bởi vì chỉ có rất ít người biết cách làm như thế nào để trở nên giàu có. Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc.
– Và chính bí quyết này đã đem lại cho ông ấy nhiều phần thưởng xứng đáng. Nhưng cho đến bây giờ, cả tôi và anh vẫn không thoát khỏi đói nghèo, cái túi của chúng ta vẫn luôn luôn xẹp lép. – Arkad nói như thế vào buổi sáng ngày học thứ năm.
Bạn sẽ nhận ra một số khoản chi tiêu có thể giảm hoặc bỏ đi mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Những nghĩa địa của loài voi cổ đại cùng với những đoàn lữ hành dài dằng dặc của các thương gia thành Babylon cũng chỉ còn là huyền thoại. - Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó.
Ngày xưa, thung lũng bên dòng sông Euphrate là một vùng đất nông nghiệp có hệ thống tưới tiêu hết sức quy mô, dân cư đông đúc, nay đã trở thành vùng sa mạc khô cằn, lác đác với những bụi cây cằn cỗi, những đám cỏ dại đang đối đầu với gió cát để tồn tại. Từ đó, sức mạnh và sự nổi tiếng của thành Babylon cũng dần tàn lụi, Theo thời gian, nó trở nên hoang phế, vắng lặng và bây giờ chỉ còn là vùng đất hoang mạc đầy gió cát. - Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục.