Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Tôi và thằng em lại về. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Tất cả mãi mãi là tất cả. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.