Chà, ta thua hắn, có lẽ. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Và chưa thấy phải thay đổi. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Phải hết sức giữ gìn. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.