Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Những cái tát của cát. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.