“Mèo đen, mào trắng không quan trọng, miễn là bắt được chuột”. Coring được trao tặng giải thưởng Agora dành cho các doanh nhân vào năm 1991. Điện nước bị cắt, các nhân viên không được trả lương đã 3 tháng và một chồng hóa đơn đang chờ bà thanh toán.
Ramos thường được gọi một cách trìu mến là “Nanay” (mẹ). Tôi không biết phải mất bao nhiêu năm đứa con mới trả lại được khoản tiền mà cha mẹ đã phải bỏ ra cho việc học của nó. Một vài năm sau, ông thành lập các trung tâm buôn bán mang tên Shoemart ở Cubao, Harrison và Hoilo.
Có một sô “tin đồn” rằng tôi được lợi lộc. Và thủ phạm lớn nhất chính là truyền hình . Chúng chỉ giống như những viên đá nhám bình thường.
Đừng mong ăn ngon ngủ yên . Ngày xưa, có một người phụ nữ chỉ có độc nhất một người con trai nhưng chẳng may lại qua đời. Như bất cứ dòng chảy nào của con sông, cuộc sông cũng có những lúc khô cạn và những khi triều cường.
Công việc của anh đã hoàn tất và anh sẵn sàng đón nhận cái chết. Ở tuổi 22, ông trở thành thị trưởng trẻ nhất của tỉnh ông nhưng sau 7 tháng điều hành chính quyền tỉnh, ông bị truất quyền vì tính đến ngày bầu cử, ông còn thiếu 19 ngày nữa mới đủ tuổi theo qui định. “Những người phụ nữ khôn ngoan và có trách nhiệm không muốn bỏ phiếu”.
Một lần, tôi hỏi thính giả của tôi một câu hỏi hết sức thú vị và hết sức rõ ràng: Tại sao người ta bị chết đuối khi rơi xuống nước? “Không, không, tôi không nghĩ thế, nhà biên đạo nói, nếu cô có đủ năng lực thì cô sẽ chẳng thèm để ý đến những lời mà tôi nói đâu!”. Từ tháng 7-1977 đến 1988, Benazir Bhutto tiến hành cuộc đấu tranh không khoan nhượng để đòi lại nền dân chủ cho đất nước.
Hàng ngày tối thấy khói đen bốc lên từ nhiều nơi khác nhau ở Kuala Lumpur – đó là khói từ những căn nhà đang bốc cháy. Sau khi thử nghiệm các bạc pit-tông ,Toyota làm ông bật ngửa khi nói rằng chúng không đạt tiêu chuẩn. Ta bắt đầu báng bổ và nguyền rủa .
Nó cũng giống như tuổi già vậy. Một lần nữa, tôi học một bài học cuộc đời khác. Tôi có một sứ mệnh! Đó là việc mà tôi phải chia sẻ với thế giới.
Tôi thật sự hi vọng rằng bạn không phải một người trong số họ. Có lẽ bạn không tin, nhưng cái tát ấy là bài học lớn nhất trong thời thanh niên của tôi và hóa ra là phúc lành cho tôi. Lúc 12 tuổi, được sự cho phép của cha mẹ, ông quyết định di cư đến Cehu và sau đó đến Manila, Philipipines.
Điều này chẳng phải nghe quen tai lằm hay sao? Tôi đã cố gắng suốt một năm trời hòng níu kéo cô ấy nhưng tất cả mọi cố gắng đều vô ích. Lúc quân Mỹ giải phóng Philippines, cả Escolta bị cháy vì bị máy bay Mĩ thả bom.