Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Vứt béng cái chuyện này đi. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Chính nó làm bạn đau không ít. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.