Chúng ta sẽ phải hỏi đi hỏi lại tên một người nào đó cho đến khi cuối cùng ta quyết định “SAVE” cái tên đó vào bộ nhớ… để ghi nhớ nó. Thực tế cho thấy, chúng ta nhớ tên vì rất nhiều lý do: người quen cùng tên; giống ai đó; tên trùng lặp và phổ biến; nơi chúng ta gặp người đó lần đầu cũng có thể gợi cho ta nhớ đến cái tên đó. Sự cố gắng phát âm chính xác tên họ cũng là để tôn họ lên và thể hiện rằng chúng ta quan tâm đến họ.
Swissair – Công ty hàng không của Thụy Sĩ, một trong nhiều hãng hàng không tổ chức các tour du lịch. Ông biết đây là cách kết thúc bài phát biểu. Bây giờ thì chúng ta đều biết chữ c đứng trước và hai chữ ss đứng sau…
Chúng ta đã bỏ qua mục đích của bài giảng là nghe. Đầu tiên, như đã nói, hãy tìm hứng thú trong những bài giảng. Ông ta đã tưởng tượng ra nhà mình và gắn các chú đề trong bài phát biểu với những đồ đạc trong nhà mình.
Tất cả những gì ông cần làm lúc này là liên kết những vấn đề này với cấu trúc và đồ đạc trong nhà mình: Ivan Chelnov là một nghệ sĩ truyền hình. Các khoản này sẽ bao gồm chi phí bay, khách sạn và công tác tổ chức hội thảo thực cho những người nói trên.
Hãy bắt đầu bằng những phương pháp của trẻ nhỏ. Phải đảm bảo là bạn đã viết ra câu trả lời trước khi đưa ra các bức ảnh. Hãy tưởng tượng ngọn nến leo lét kia bỗng nhiên bùng cháy.
Bạn hãy tưởng tượng một con cá ngừ khổng lồ, đông lạnh đang bị mắc kẹt trong một chậu hoa nhà bạn. Vấn đề nằm ở cái cách mà bạn thuyết trình chứ không phải nội dung của nó. Vào những năm 1970, hai bộ đồ nghề - Photokit và Identikit dùng để vẽ lại bức họa của những người bị tình nghi phạm tội – đã được phát triển.
Chúng ta đã không thực hiện được việc lưu thông tin (giống như việc lưu nhầm tài liệu). Chúng ta sẽ chuyển sach thành 07. Đơn giản là chúng ta chỉ cần tập cho mình thói quen luôn để các đồ vật ở một vị trí cụ thể, đã định.
Một trí nhớ tốt là tài sản quan trọng nhất. Bạn có thể tưởng tượng một người đàn ông béo phì, đáng ghét đã dùng đồ này trước chúng ta. Tôi kể ra câu chuyện này vì nó chứa đựng một bài học – bạn không thể đặt mục tiêu và đạt được nó nếu bạn không thật sự muốn.
Cháu không thể nhớ được loại dầu gội mà cô ấy dùng. Biến đi! (kèm theo là hành động xua xua tay với người đứng trước bạn) – “Điều này không thể là sự thật! Bạn nghe từ đâu vậy?” Bạn hãy cố gắng nhận dạng những người sau trong các bức tranh chỉ dựa trên các đặc điểm bề ngoài điển hình.
Vì thế bạn nên chuyển con số 91 sang từ “bed” (giường) thay vì từ “bad” (xấu). Chúng ta sẽ tiếp tục với từ “quả cam”. Đồng thời, chúng ta cũng ôn lại danh sách trong phòng khách và hào hứng theo dõi xem chúng ta có thể nhớ mọi việc dễ dàng thế nào!