Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Mai đi học về phải cạo râu.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Tôi đã đến đó và đã trở về. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.
Xung quanh là người. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Đã đi một số cây số. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Càng kéo nó càng lùi lại. Đã thế lại còn không chịu quay bài.