Họ là mỗi con người. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Yêu say đắm là chơi. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Người rỗng như không có lực. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Chúng tôi đã chết rồi. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.