Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Như những lúc tôi không cần em. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.