Cuối cùng chàng nhớ đến lời thầy chàng vẫn thường nói: Đừng tin vào những ai muốn bán sự may mắn, thành công cho bạn. Chỉ có cách làm như vậy ngươi mới biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không hề mọc ở đây. Ngươi có thể đến đó mà lấy.
Chàng hiểu rằng biết được những điều mà người khác thật sự không biết hay không quan tâm đến có một ý nghĩa rất quan trọng. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ. Lời nguyền của ngươi nói rằng bất cứ ai nhổ nó lên sẽ phải chết trong vòng ba ngày, nhưng nếu Merlin nhổ nó thì ông ta sẽ không chết.
Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế. Nói xong, Bà chúa hồ chợt biến mất trong sự kinh ngạc của Sid. - Ta nghe nói rằng có một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong vòng bảy ngày tới.
- Ta không phải là một hòn đá biết nói. Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Bà sẽ không còn phải lo lắng về những bông hoa ly của mình nữa.
Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành, là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước. Nếu trong vòng năm ngày nữa mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này thì chắc hẳn là ông đã nhìn thấy rễ của nó rồi. Nó luôn bên tôi trong những lúc sa cơ thất thế, lúc tôi sợ hãi, hoài nghi, mất niềm tin, thất vọng lẫn khi tôi thành công, hạnh phúc.
Nếu bây giờ bạn không may mắn thì rất có thể là bạn đang duy trì những điều kiện, môi trường cũ sẵn có. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời. Chờ đợi làm anh mất hết tinh thần, nhưng hiện giờ, đó là điều duy nhất mà Nott có thể làm.
Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa. Hãy nói cho ta biết nó ở đâu. Họ đã nhận hàng trăm ngàn thư của độc giả trên khắp thế giới gửi về hoan nghênh và cảm ơn ý tưởng độc đáo từ cuốn sách nhỏ này.
Những vấn đề của người khác thường lại là một giải pháp cho chính cháu. Khi Sid tới nơi, chàng chỉ còn đúng hai tiếng trời sáng nữa để có thể moi tìm bỏ những hòn đá ẩn trong đám đất mới của chàng. Điều này chưa bao giờ xảy ra trong hai ngàn năm qua.
Những bông hoa ly của ta luôn ngủ vào ban ngày và thức dậy ca hát vào ban đêm. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng. - Ngươi và con ngựa trắng của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Ngươi muốn gì ở đây? Ta mới vừa gặp một gã cũng như nhà ngươi.
Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Ngươi không cần sự chấp thuận của ta. Chàng chỉ có thể nhét đầy hai túi lớn treo lên yên ngựa, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ giúp chàng bón được một mảnh đất nhỏ phì nhiêu tươi tốt.