Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Cho từng tờ vào lửa. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.